Interstellar (Hố đen tử thần – 2014): Sự liên kết giữa khoa học và tình cảm con người

Đây có lẽ là một bộ phim khoa học viễn tưởng về du hành vũ trụ hay nhất mà bạn từng xem. Một trong những điều mà mình hối hận nhất là đã không đi xem phim này ngoài rạp…Phim gì mà đỉnh thật sự. Phim như một nước đi táo bạo khi vẽ ra sự liên kết giữa sự tưởng chừng như là “cứng nhắc” của khoa học với sự gần gũi, ấm áp của tình cảm con người.
Thật sự là phim gần như là gì cũng có, hình ảnh tuyệt vời tạo cho bạn cảm giác như mình đang du hành liên sao thật, bầu không khí gấp gáp của Trái Đất khi đang gần kề với diệt vong. Đầy những lý thuyết khoa học được cố vấn bởi rất nhiều nhà vật lý, nhạc phim thì vô cùng hùng vĩ. Hơn nữa, phim còn mang lại nhiều giây phút xúc động tôn vinh những tình cảm thiêng liêng của con người, nổi bật nhất là tình phụ tử.
Nội dung sơ lược về phim: Ở một tương lai xa, sự sống của loài người trên Trái Đất bị đe dọa nặng nề bởi những trận bão bụi không ngừng cùng dịch bệnh tàn phá cây cối. Một người cha, một phi hành gia kì cựu, quyết định rời xa gia đình của mình, để thực hiện nhiệm vụ tìm lấy một hành tinh mới nơi nhân loại có thể tiếp tục tồn tại.
Bạn chỉ cần biết bao nhiêu đó về phim thôi, nhưng cảm giác tiếp theo sẽ dần chồng chất trong suốt gần 3 tiếng đồng hồ của phim. Xem xong là bảo đảm bạn ngồi thẫn thờ…suy nghĩ về sự sống, suy nghĩ về khoa học, suy nghĩ về vị thế của loài người trong vũ trụ rộng lớn này…
Đây là mình tâm sự tẹo về phim nha, nên ai chưa coi có thể bỏ qua:
Những cảnh mình thích nhất phim là cảnh nhóm phi hành gia đáp xuống hành tinh đầy nước, xong bản nhạc tên là “Mountains” (Những Ngọn Núi) nổi lên. Lí do là do sóng thần ở hành tinh này cao như là những ngọn núi vậy…Và nếu bạn để ý kĩ, trong bài nhạc có những tiếng tick tock, mỗi tiếng tick đó là tương ứng với một ngày trên Trái Đất…Rồi trục trặc xảy ra khiến một người trong nhóm bỏ mạng, hai người còn lại bị trễ so với kế hoạch. Lên lại được phi thuyền thì 23 năm đã trôi qua…Người chờ ở phi thuyền đã già đi. Cooper mở video lên xem thì thấy con cái mình đều đã già đi và bằng tuổi mình hết, tưởng tượng một người cha…hứa sẽ trở về với con của mình. Sau đó đối với những người con, họ phải chờ đợi 23 năm nhưng vẫn không thấy cha mình gửi lại bất cứ hồi âm gì, tưởng là ông đã chết. Còn đối với người cha, mọi thứ chỉ vừa trải qua trong khoảng 45 phút… 45 phút mà ông đã bỏ lỡ hết tất cả những sự kiện quan trọng nhất của con mình, và chúng đều nghĩ là mình đã chết luôn rồi. Coi tới đoạn này, Matthew diễn quá khủng luôn, ổng khóc thì ai cũng phải khóc theo…
Đoạn ở trong không gian 5 chiều như là thể hiện được tình yêu là thứ vượt qua khỏi giới hạn của không gian và thời gian ấy.
Ngoài ra ở đoạn kết, lúc Cooper về được, là Murph – con gái ông cũng đã rất già rồi, đang nằm trên giường bệnh luôn. Murph lúc đó như là mối liên kết duy nhất giữa cha mình với thế giới lúc đó ấy, ông đã đi quá lâu, thế giới đã trở nên gần như là xa lạ với ông. Duy chỉ còn cô con gái là còn sống để tâm sự với ông thôi. Tưởng tượng một người ra đi gần 80 năm, đột ngột xuất hiện lại và nhìn y hệt như là lúc ông rời đi…Lúc đó, ông hỏi con gái mình là “Sao con biết…?”, cô con gái trả lời là “Con biết, tất cả mọi người không ai tin con, nhưng con tin là bố sẽ trở về vì bố của con đã hứa với con mà”.
Tác giả: Hoàng Phúc