Miracle in Cell No.7 (Điều kỳ diệu ở phòng giam số 7): Tình cảm cha con thiêng liêng

Đây là lần thứ 3 mình xem lại phim này và cũng như lần đầu, mình thực sự khóc như một đứa trẻ. Ai nói mình mít ướt thì mình cũng chịu vì đây là cảm xúc thật của mình, tình cảm cha con thật sự thiêng liêng và không gì có thể tách rời. Có lẽ bộ phim này chắc cũng không còn xa lạ gì với mọi người nữa, một bộ phim có thể nói là chứa đựng quá nhiều cảm xúc vui buồn khóc lóc có đủ. Nhưng đối với mình, nó không chỉ là một bộ phim mà còn là những giá trị nhân văn trong tác phẩm này.
Ông bố “Yong Goo” (thiểu năng trí tuệ) – vô tình vướng vào vòng lao lý và mang tội danh giết và xâm hại tình dục trẻ em, đứa trẻ ấy lại là con gái của cảnh sát trưởng thành phố. Ngay lập tức, Yong Goo bị bắt giam và khi ra tới hiện trường để dựng lại vụ án, ông lại bị ép để rồi mọi người bên ngoài ai cũng nghĩ ông là dạng cầm thú, khốn nạn. Ông bị gắn cho hình phạt tử hình mà không thông qua quá trình xét xử nào.
Ở căn phòng giam số 7 đó, cứ tưởng những ngày tháng bất hạnh xen lẫn u tối nhưng thật ra lại là những ngày hạnh phúc và đầy may mắn của 2 cha con. Họ được yêu thương, thông cảm và được giúp đỡ để 2 cha con có thể gặp nhau và được giám thị cũng như những người bạn tù yêu thương. Họ ân cần, chăm sóc cô bé như con cháu của mình, dạy bảo và che chở cho em trong suốt thời gian em trốn trong căn phòng giam số 7 ấy. May mắn hơn cả, khi hai cha con bị chia cắt, người thân duy nhất của em mất đi, trưởng cai ngục vẫn dang vòng tay ôm lấy em, nuôi dưỡng em như con đẻ của mình, để cô bé ấy sống trong những điều kiện tốt nhất nên khi lớn cô mới trở thành người tài, có đủ trí thức, tiếng nói để giành lại sự trong sạch cho người cha ruột đáng thương của mình.
Trong suốt thời gian hai cha con ở trong tù, họ đã đem lại tiếng cười, sự đáng yêu và niềm hy vọng về cuộc đời tươi sáng cho những ai xung quanh họ. Họ khiến mọi người nhớ đến gia đình, biết quý trọng từng phút giây được sống, biết yêu thương những người xa lạ. Ye Seung nhỏ bé chẳng khác nào một thiên thần đem đến ánh sáng cho nơi tối tăm, cô bé gọi ông chú đại ca là “Chú Thiên Thần”, cô bé để ý nỗi lòng của người đàn ông nhớ vợ con nên âm thầm mượn điện thoại cho ông liên lạc với gia đình, cô bé đem lại nụ cười hồn nhiên và sự vui vẻ cho người cai ngục đau khổ vì mất đi đứa con…
Những điều ấy tưởng chừng như vô cùng nhỏ nhặt nhưng thật sự lại to lớn, chúng khiến cho những người xung quanh cũng cảm nhận được trên đời này còn có tình người, ấm áp và đáng quý. Chúng khiến họ phải mỉm cười và bật khóc không phải chỉ vì nỗi đau mà còn vì họ cũng cảm nhận được tình yêu thương. Nhưng không phải ai cũng cảm nhận được điều thiêng liêng cao cả ấy, chẳng hạn như cảnh sát trưởng cũng nhân danh tình yêu dành cho con gái nhưng thứ ông gieo đi lại là dối trá, bất công, nỗi đau nhận lại là phẫn nộ và đau thương. Có lẽ nhưng người càng đơn thuần thì lại càng biết cách yêu thương và đem đến hạnh phúc hơn là những kẻ quyền cao chức trọng. Đoạn kết của bộ phim thực sự đã khiến mình phải rơi nước mắt. Vì yêu thương, bảo vệ con nên ông bố Yong Goo đã chọn cách hi sinh để con mình được sống, ông đã bị ép nhận tội một cách trắng trợn.
Tại sao một người như thế lại phải chết? Tại sao xã hội lại có thể bất công đến như vậy? Tại sao lại dồn ép con người ta vào đường cùng và không cho họ một lối thoát? Tất cả những điều đó đều không công bằng cho một người lương thiện như vậy..
Tác giả: Trí Nguyễn