Papillon (2017): Ý chí sinh tồn giữa nơi ngục tối

Người tù khổ sai (Papillon) là phim điện ảnh chính kịch tiểu sử của năm 2017 do Michael Noer đạo diễn. Phim có sự tham gia diễn xuất của Charlie Hunnam và Rami Malek. Kịch bản của phim được dựa trên tự truyện nổi tiếng Người tù khổ sai và Banco của Charrière.
Mở đầu phim là đoạn giới thiệu nhanh chóng về anh chàng ăn trộm chuyên mở két sắt người Pháp Henri Charrière – hay còn gọi là Papillon – bươm bướm (vì có hình xăm con bướm trước ngực). Papi bị đổ tội giết người, nhận án tù chung thân và bị đẩy tới Đảo Quỷ. Trong ngục, Papi được biết rằng Louis Dega – một tên bạn tù – đã lén mang rất nhiều tiền vào.
Papi đã nhận bảo kê cho Dega để đổi lại “tài chính” – điều cần thiết để Papi thực hiện kế hoạch vượt ngục của mình. Vì biến cố, Papi đã thất bại từ lần vượt ngục đầu tiên và bị biệt giam, mọi con đường dẫn đến tự do như bị dập tắt một cách lạnh lẽo. Liệu Papi có thể thành công trốn thoát khỏi tù ngục hay bỏ mạng hoặc phải dành cả phần đời còn lại ở nơi xó xỉnh khắc nghiệt này?
Về nội dung, dù Papillon không hề có quá nhiều cao trào nhưng vẫn khá cuốn hút. Thú thật, trước khi quyết định xem, mình khá ngần ngại vì sợ thể loại chính kịch bị khô khan quá. Nhưng ngược lại, dưới bàn tay tài tình của đạo diễn Micheal Noer, những thước phim tối nhòe giữa bối cảnh ngục tù bẩn thỉu lại có thể cuốn hút và mềm mại đến thế. Nếu bạn mong chờ những cảnh hành động vượt ngục hoành tráng thì có lẽ Papillon không phải sự lựa chọn thích hợp.
Phim thiên về góc nhìn tâm lý của mỗi nhân vật, dẫn đến cho người xem rất nhiều suy nghĩ và cảm xúc. Vì lấy chủ đề ngục tù nên có kha khá cảnh hơi nặng đô như moi ruột, chặt đầu các thứ:)))) Cuộc sống của những tù nhân bị trục xuất cũng được miêu tả rất tỉ mỉ và rõ ràng. Bên cạnh đó, nhiều hình ảnh được cài cắm để đại diễn cho những biểu tượng trong phim như: Con bướm có nghĩa là Papi, người luôn muốn tung cánh và không thể chịu cảnh tù túng; bãi biển rộng lớn đại diện cho sự tự do…
Bộ đôi diễn viên chính Charlie Hunnam và Rami Malek chắc chắn là bảo chứng hoàn hảo nhất cho sự thành công của bộ phim này. Một Papi quật cường, mạnh mẽ cùng một Dega yếu đuối nhưng tình nghĩa lại có một sự kết hợp vừa thú vị vừa đau khổ. Hai nhân vật này không thể hoàn thiện nếu thiếu nhau. Papi chẳng thể tự do được nếu không có Dega, ngược lại Dega cũng chẳng thể sống sót được nếu thiếu Papi. Ban đầu, mối quan hệ của hai người chỉ đơn thuần là giao dịch và lợi dụng lẫn nhau. Nhưng trong khốn khó, tình bạn tươi đẹp dần nở rộ, là sợi dây mỏng manh giúp cả Papi và Dega còn giữ được hy vọng và tỉnh táo.
Hai phân cảnh làm mình ấn tượng nhất đều đến từ ánh mặt của bộ đôi diễn viên chính. Đó là ánh mắt trống rỗng của Papi khi bị biệt giam sau khi trốn ngục thất bại và ánh mắt buông bỏ tự do, tạm biệt Papi của Dega. Bên cạnh đó, tất cả những phân cảnh Papi bị biệt giam cũng đều rất đặc biệt. Ánh sáng thì bị giảm đến mức thấp nhất và hầu như không có tiếng động, tuy vậy người xem vẫn cảm giác rõ ràng sự tồn tại mãnh liệt trong ý chí của Papi.
Điểm trừ của phim chắc là cách dẫn chuyện hơi bị dài dòng và chậm chạp, âm nhạc cũng không có gì ấn tượng lắm. Nhưng hầu như phim thể loại chính kịch nào cũng như vậy hết, nếu bạn có tính kiên nhẫn và muốn tìm một phim cài cắm nhiều ý nghĩa thì Papillon rất thích hợp.
Kết phim vừa trọn vẹn nhưng cũng vẫn vừa dang dở, để lại nhiều suy nghĩ. Nhiều người có thể không thích kết lắm nhưng suy nghĩ kỹ thì thấy rất lại đúng theo chiều hướng tâm lí nhân vật.
À, một điều khiến mình quyết định xem Papillon chính là phim lấy từ tư liệu hoàn toàn có thật ngoài đời. Cuối phim có dẫn thêm một số tư liệu hình ảnh từ nhân vật thật, nếu bạn muốn biết thêm thì có thể đọc tiểu thuyết tự truyện nhé!
Kết lại, Papillon là một bộ phim tâm lý mà mình nghĩ ai yêu thích thể loại này cũng nên xem. Không phí thời gian để kiên nhẫn thưởng thức phim đâu nhé!