The Tale of Princess Kaguya (2013)

0
298
The Tale of Princess Kaguya

Một số người nói rằng, hoạt hình của Ghibli có thể sẽ dành cho người lớn, vì đứng dưới góc độ của kẻ trưởng thành thì chúng ta sẽ khám phá thêm một số tầng ý ẩn sâu trong những thước phim, hay đơn giản là ngộ ra được điều mà ngày xưa mình chưa từng hiểu thấu. Cách hiểu mỗi người mỗi khác, và sự lựa chọn về 1 Favourite movie thì khó có thể giống ai được. Nhưng với riêng mình, “Sự tích công chúa Kaguya” (The Tale of Princess Kaguya) chính là bộ phim Ghibli khiến mình thực sự thán phục, cũng như phải suy nghĩ nhiều về những triết lý trong đó. Một tác phẩm điện ảnh tuyệt đẹp nói về nhân sinh thế thái.

 

“Truyện Kaguya” phỏng theo câu chuyện cổ tích Nhật Bản, kể về cuộc đời cô công chúa ống tre sống trong tình thương cha mẹ từ nhỏ và sống trong nhung lụa phú quý khi đến tuổi cập kê. Nghe có vẻ êm đềm suôn sẻ, nhưng mọi thứ trong “Truyện Kaguya” không đem đến cảm giác tráng lệ, mơ mộng như các phiên bản công chúa tóc vàng hoe của Disney. Trái ngược với cốt truyện tích cực vốn có của thể loại cổ tích thì “Truyện Kaguya” mang một màu rất đời của những con người sống vào thời phong kiến. Một sắc thái trần ai với những tham sân si, vọng tưởng và chấp niệm của chốn nhân gian trần tục; để rồi sau cùng là sự ra đi bình thản của công chúa để về với cõi niết bàn. Hình ảnh cô ra đi trong tiếng nhạc vui tươi, mặc cho tiếng khóc bi ai của đám người trần mắt thịt thực sự là một đoạn kết mỉa mai nhưng tuyệt xuất sắc mà đạo diễn Takahata Isao đã tạo nên.

Truyện Kaguya

“Truyện Kaguya” là một bộ phim có thể gây ra một chút luẩn quẩn cho người xem bởi thông điệp mang tính Phật giáo, sự thay đổi quá nhanh bối cảnh khi Kaguya phải oằn mình thích nghi với cuộc sống vương giả, và trên tất cả đó là những níu kéo muộn màng của chính Kaguya – người luôn khao khát tự do, nhưng đã có lúc nàng thoả hiệp với cha mẹ mình và buông thả cho số phận sắp đặt. Chỉ đến khi biết mình phải về trời thì lúc đó nàng mới nhận ra hạnh phúc mình đang ở đâu. Nàng trở về chốn cũ, tìm lại người bạn năm nào, chạy như bay vào đồng cỏ ngọn cây của những ngày xưa ấy. Nhưng tất cả đều là những sự giác ngộ muộn màng. “Ngọn núi sẽ không chết, và mùa xuân sẽ lại về” như lời người đàn ông trên núi nói, và Kaguya sẽ không còn tồn tại để kịp ngắm nhìn quang cảnh ấy. Mọi thứ hoá ra lại chụp giật, ngắn ngủi như một cú chợp mắt tạm bợ tại nhân gian. Một giấc mộng dang dở, và đầy tiếc nuối. Vòng tuần hoàn sinh lão bệnh tử vẫn tiếp tục quay. Con người vẫn phải lớn lên, mưu sinh, lập gia đình (nếu có thể), lão hóa đi, mắc một căn bệnh nào đó, rồi nằm lại mãi mãi. Kaguya thì không như vậy, nàng trở thành thần, nhưng nàng đã không thể nếm trải trọn vẹn những gì của một con người.

Truyện Kaguya

Nhạc phim vang lên rồi chấm dứt. Cảm giác buồn buồn & một loạt thứ phải suy ngẫm còn đọng lại, nhưng rồi chúng ta cũng phải thừa nhận rằng: Đời người sẽ đến, rồi sẽ đi. Tất cả đã là một quy luật hiển nhiên, và bất tận.